Xuân vùi vẫn nở thắm màu hoa
Lá xõa cành buông tưởng mộng là
Đọng trĩu bao lần hương đắm thoảng
Mong thừa những buổi mắt tìm xa
Còn mơ nhớ nọ trao lời đẫm
Mãi hẹn làm chi để bóng nhòa
Bởi trái tim nồng đau vỡ ngập
Chăng lòng vất vưởng cũng mình ta
Mỗi thuở xuân tàn cứ nhạt hoa
Làm hương phớt thoảng mộng mơ là
Đâu tình nẻo ấy như còn đọng
Hẳn ái bên này dẫu chợt xa
Tại buổi trông người quên phố cũ
Vì hôm trách kẻ rũ mi nhòa
Mong ngày hạ trở thôi buồn nhắc
Đếm trải mây chiều lặng lẽ ta